Thứ Bảy sau Chúa Nhật III Phục Sinh

Bậc lễ: thường

Màu phục vụ: Trắng

Nghe MP3: 

Ca nhập lễ

Trong phép Rửa tội, anh em đã được mai táng làm một với Đức Ki-tô, anh em cũng được sống lại với Người bởi đã tin vào quyền năng Thiên Chúa, Đấng đã cho Người từ cõi chết sống lại – Allêluia.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa, Chúa đã cho những ai tin vào Chúa được tái sinh nhờ nước thánh tẩy để nên một với Ðức Ki-tô, xin Chúa thương phù trì giúp họ luôn chiến thắng tội lỗi và trung thành đáp lại tình thương của Chúa. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: Cv 9, 31-42

“Hội thánh được tổ chức và đầy ơn an ủi của Thánh Thần”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Trong những ngày ấy, Hội Thánh được bình an trong khắp miền Giu-đê-a, Ga-li-lê-a và Sa-ma-ri-a, sống trong sự kính sợ Chúa, được tổ chức và đầy ơn an ủi của Thánh Thần.

Phê-rô đi khắp các miền, đến với các thánh đang ở Lốt. Ở đó ngài gặp một người tên là Ê-nê, bị bất toại đã liệt giường suốt tám năm. Phê-rô nói với anh ta: “Ê-nê, Chúa Giê-su Ki-tô chữa anh lành bệnh; hãy chỗi dậy và dẹp giường đi”. Lập tức anh ta đứng lên. Tất cả dân cư ở Ly-đa và Sa-ron thấy vậy, đều trở lại cùng Chúa.

Tại Gióp-pê, có một nữ môn đồ tên là Ta-bi-tha, nghĩa là Sơn Dương. Bà làm nhiều việc lành và hay bố thí. Xảy ra trong những ngày ấy bà lâm bệnh mà chết; người ta rửa xác bà, rồi đặt trên lầu. Vì Ly-đa ở gần Gióp-pê, các môn đồ nghe tin Phê-rô đang ở đó, liền sai hai người đến xin ngài rằng: “Xin ngài hãy mau đến với chúng tôi”. Phê-rô chỗi dậy đi với họ. Ðến nơi, người ta dẫn ngài lên lầu; tất cả các quả phụ bao quanh ngài, khóc nức nở, chỉ cho ngài xem các áo trong áo ngoài mà chị Sơn Dương may cho họ. Phê-rô bảo mọi người ra ngoài, rồi quỳ gối cầu nguyện, và quay mặt về phía thi thể mà nói: “Ta-bi-tha, hãy chỗi dậy”. Bà liền mở mắt, thấy Phê-rô và ngồi dậy. Phê-rô đưa tay đỡ bà đứng dậy, rồi gọi các thánh, và các quả phụ đến, và chỉ cho thấy bà đã sống lại. Cả thành Gióp-pê hay biết việc ấy, nên nhiều người tin vào Chúa. Phêrô lưu lại Gióp-pê nhiều ngày tại nhà Si-mon thợ thuộc da.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 115, 12-13. 14-15. 16-17

Ðáp: Tôi lấy gì dâng lại cho Chúa, để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho tôi?

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: Tôi lấy gì dâng lại cho Chúa, để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho tôi? Tôi sẽ lãnh chén cứu độ, và tôi sẽ kêu cầu danh Chúa.

Xướng: Tôi sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài. Trước mặt Chúa thật là quý hoá, cái chết của những bậc thánh nhân Ngài.

Xướng: Ôi lạy Chúa, con là tôi tớ Chúa, con là tôi tớ Ngài, con trai của nữ tỳ Ngài, Ngài đã bẻ gãy xiềng xích cho con. Con sẽ hiến dâng Chúa lời ca ngợi làm sinh lễ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa.

Alleluia: Mt 28, 19 và 20

Alleluia, alleluia! – Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 6, 61-70

“Chúng con sẽ đi đến với ai? Thầy mới có những lời ban sự sống”.

Trích Phúc Âm theo Thánh Gio-an.

Khi ấy, có nhiều môn đệ của Chúa Giê-su nói rằng: “Lời này chói tai quá! Ai nghe được!” Tự biết rằng các môn đệ đang lẩm bẩm về chuyện ấy, Chúa Giê-su nói với họ: “Ðiều đó làm các ngươi khó chịu ư? Vậy nếu các ngươi thấy Con Người lên nơi đã ở trước thì sao? Chính thần trí mới làm cho sống, chứ xác thịt nào có ích gì? Nhưng lời Ta nói với các ngươi là thần trí và là sự sống. Nhưng trong các ngươi có một số không tin”. Vì từ đầu Chúa Giê-su đã biết ai là những kẻ không tin, và kẻ nào sẽ nộp Người. Và Người nói: “Bởi đó, Ta bảo các ngươi rằng: Không ai có thể đến với Ta, nếu không được Cha Ta ban cho”. Từ bấy giờ có nhiều môn đệ rút lui không còn theo Người nữa. Chúa Giê-su liền nói với nhóm Mười Hai rằng: “Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?” Si-mon Phê-rô thưa Người: “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con tin và chúng con biết rằng: Thầy là Ðấng Ki-tô, Con Thiên Chúa”.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, xin đón nhận lễ vật của chúng con là con cái trong nhà, và thương tình bảo vệ chúng con luôn mãi. Ước gì chúng con không để mất những ơn đã lãnh nhận trong lễ Vượt Qua này, và được hưởng phúc lộc muôn đời Chúa hứa ban. Chúng con cầu xin…

Lời tiền tụng Phục Sinh

Ca hiệp lễ

Chúa phán: “Lạy Cha, Con cầu xin cho chúng, để chúng nên một trong Ta, và để thế gian tin rằng Cha đã sai Con” – Allêluia.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa là Cha rất nhân từ, xin không ngừng bảo vệ chúng con Chúa đã muốn cho Con Một Chúa chịu khổ hình để cứu chuộc chúng con, xin cho chúng con cũng được chia sẻ phần vinh quang phục sinh của Người. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.

Suy niệm

1. MẦU NHIỆM ĐỨC TIN

Bí tích Thánh Thể là bí tích cao cả nhất và là trung tâm điểm của phụng vụ Giáo Hội. Nhưng bí tích này lại vượt xa những kiểm chứng hữu hình và lý lẽ thông thường, đòi người ta phải cảm nhận bằng đức tin. Bởi thế, sau mỗi lần truyền phép, linh mục chủ tế luôn xướng lên “đây là mầu nhiệm đức tin”. Điều ấy muốn cho biết, Bí tích Thánh Thể là một thực tại của đức tin, chỉ có ai tin và chỉ bằng đức tin người ta mới có thể hiểu và cảm nhận được sự hiện diện đích thực của Chúa Giê-su Thánh Thể.

Tin mừng hôm nay cũng cho thấy, Chúa Giê-su cũng đã nếm trải sự thất bại khi quảng diễn về Bánh Hằng Sống. Sau những lời tâm huyết trình bày về bánh hằng sống thì ngay chính các môn đệ của ngài cũng thốt lên “Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi”. “Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?”; không những không thể chấp nhận lời Ngài, nhiều môn đệ còn “bỏ Ngài mà đi”: đó là cơn khủng hoảng đức tin!

Đối lại, Đức Giê-su không những không rút lại quả quyết của mình, Ngài còn nhấn mạnh hơn. “Điều đó, anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được ư? Thế khi anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?” Thật đây là một mầu nhiệm thần linh, tự sức loài người không thể hiểu nổi, Đức Giê-su ám chỉ đến “hữu thể” thần linh của Người: Người sẽ lên “nơi Người ở trước kia”. Ta không thể giải thích nổi Thánh Thể nguyên bằng lý trí hay sự thông giỏi loài người. Con người chỉ thấy những lời Đức Giê-su là phi lý, chướng tai… nếu không mau mắn có một cái nhìn khiêm hạ.

Thần Khí mới làm cho sống, chứ huyết nhục chẳng có ích gì. Lời thầy nói với anh em là Thần Khí và là sự sống. Nhưng trong anh em có kẻ không tin.”

Khởi đầu cho hành trình đức tin là sự hiểu biết, nhưng đức tin phải vượt xa sự hiểu biết. Chỉ thuần túy là hiểu biết thì không thể gọi là tin và nhiều khi đức tin còn nghịch lại với hiểu biết. Đức tin đòi con người vượt trên mọi lý luận để xả thân chấp nhận như một liều lĩnh.

Xin Chúa ban Thần Khí để mỗi khi rước lễ là chúng ta xác tín: chúng ta được rước lấy chính sự sống vĩnh cửu.

Lm. Giu-se Vũ Công Viện

 

2. CHẤP NHẬN HAY BỎ CHÚA   (Ga 6,61-70)

1. Kết quả của bài giáo lý về Thánh Thể: chúng ta thấy hai thái độ trái ngược nhau trước những lời giảng của Đức Giê-su. Một bên, nhiều môn đệ rút lui, không theo Ngài nữa vì thấy chướng tai quá, không thể chấp nhận nổi. Một bên, Phê-rô đại diện cho Nhóm Mười Hai tuyên xưng và tin nhận rằng chỉ có Chúa mới là lý tưởng, chỉ có Chúa mới có lời ban sự sống, và họ đi theo Ngài.

2. Bốn bài giảng liên tiếp về Bánh Hằng Sống của Đức Giê-su đã tạo ra nhiều phản ứng nơi những cử tọa Do thái. Khi Ngài tiết lộ cho họ biết Ngài có Bánh Hằng Sống, ăn vào sẽ không đói khát nữa, họ liền xin Ngài cho họ thứ bánh đó. Tiến thêm một bước, Ngài cho họ biết Bánh đó chính là Ngài từ trời xuống, họ có phản ứng chống lại ngay vì họ cho rằng  Ngài chỉ là con bác thợ mộc Giu-se ở Na-da-rét, làm sao lại có chuyện đó được? Nhưng khi Đức Giê-su cho họ biết Bánh Hằng Sống đó chính là thịt máu Ngài, phải ăn thì mới có sự sống trong mình, thì họ có phản ứng kịch liệt vì họ cho đây là một việc tởm gớm không thể chấp nhận được. Thậm chí, cả một số môn đệ cũng có phản ứng tương tự: ”Lời này chói tai quá, ai mà nghe được”. Kết quả là một số môn đệ bỏ đi, không theo Ngài nữa.

3. Tuy nhiên, bài Tin Mừng hôm nay chuyển tải cho chúng ta, là giữa sự thất vọng bỏ đi của nhiều người, thì vẫn còn đó Nhóm Mười Hai với lời tuyên xưng của tông đồ trưởng Phê-rô: ”Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời  đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa”. Có lẽ ở đây chúng ta chưa dám chắc Phê-rô và các Tông đồ đã hiểu được mầu nhiệm Thánh Thể là lấy thịt Chúa cho nhân loại ăn, nhưng ít nhất Phê-rô tin vào uy tín của Thầy không thể nói điều sai lạc.

Lời tuyên xưng còn khẳng định rõ hơn vế đức tin là một ân ban mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Lời tuyên xưng của Phê-rô và sự trung thành của các Tông đồ là điểm sáng về niềm tin và lòng trung tín cho chúng ta, nhất là ngày hôm nay không thiếu những người đã lìa bỏ Giáo hội. Nếu không có ơn đức tin thì sẽ không thấy sự khác biệt giữa  bánh chưa truyền phép và bánh đã được truyền phép, không thể cảm nhận được sự hiện diện thực sự của Đức Giê-su trong phép Thánh Thể.

4. Phần chúng ta, chúng ta có thái độ nào trước mạc khải của Đức Giê-su về Bí tích Thánh Thể? Lời Đức Giê-su hỏi các môn đệ ngày xưa cũng được lặp lại với mỗi người chúng ta hôm nay: ”Chúng con có muốn bỏ đi không”? Tin nhận và sống giáo huấn yêu thương phục vụ của Chúa đã là một điều khó: tin nhận và sống Bí tích Thánh Thể lại càng khó hơn. Tuy nhiên, chúng ta không làm việc đó một mình, bởi vì tin và sống Bí tích Thánh Thể đúng như ý Chúa muốn là một hồng ân của Chúa Cha: ”Không ai có thể đến được với Ta, nếu không được Chúa Cha ban cho”.

5. Về vấn đề lựa chọn có theo Chúa hay không thì chính chúng ta phải đích thân lựa chọn và phải sống trung thành với sự lựa chọn đó: Đứng lại với Chúa, không phải chỉ vì thấy người khác còn đứng lại vì chưa gặp dịp thuận tiện để tháo lui. Nhưng đứng lại với Chúa vì tin Ngài là Đấng có lời ban sự sống đời đời, không còn ai khác để mình đi theo.

Chúng ta là Ki-tô hữu, chúng ta đi theo Đức Ki-tô, chúng ta tin Ngài là Đấng không những ban cho chúng ta sự sống đời này mà còn ban sự sống đời đời nữa. Tuy nhiên, chúng ta hãy nhớ: Sự sống đời đời không phải chỉ là sự sống đời sau, nhưng đến cùng Chúa, tin vào Chúa và ăn thịt máu Chúa là chúng ta đã được sự sống đời đời ngay từ bây giờ, bởi vi mỗi lần rước Chúa là chúng ta rước lấy mầm sự sống đời đời, sự sống vĩnh cửu. Cho nên, chúng ta hãy siêng năng rước Chúa và rước Chúa thật sốt sắng.

6. Truyện: Quyết theo chân Chúa.

Odette, một cô gái đẹp sinh ra trong một gia đình quí tộc nước Bỉ, năm 17 tuổi cô quyết định đi tu, nhưng chỉ vài ngày sau khi lãnh áo dòng, cha mẹ đến bắt cô trở về. Từ lâu, ông bà đã có ý gả cô cho lãnh chúa Si-mon thuộc lâu đài gần đó.

Vốn biết cô con gái cưng không muốn lập gia đình nên cha mẹ cô đã âm thầm chuẩn bị hôn lễ, các thiệp mời được kín đáo gửi đi và sự chuẩn bị đều giữ bí mật cho đến giờ chót.

Một buổi sáng đẹp trời cô thức giấc vì sự ồn ào lạ thường của lâu đài. Vén màn nhìn qua cửa sổ, cô ngạc nhiên thấy xe hoa lộng lẫy đang tiến vào khuôn viên trước lâu đài. Hỏi ra, cô mới biết người ta đang chuẩn bị lễ cưới cho cô. Kế đó, các người hầu vào phòng trang điểm và mặc áo cưới cho cô. Xong, họ đưa cô xuống nhà nguyện tư của lâu đài. Giám mục của vùng và linh mục tuyên úy lâu đài đã nghiêm chỉnh chờ sẵn.

Nghi lễ đến phần giao ước. Vị chủ tế hỏi Odette có ưng nhận Si-mon làm chồng theo luật Giáo hội không? Cô dõng dạc tuyên bố:

– Con không nhận lãnh chúa Si-mon cũng như bất cứ người nào làm chồng bởi vì tình yêu của con đã hiến dâng cho Chúa Ki-tô từ lâu rồi. Vì thế, không một tình yêu nào có thể tách rời con khỏi tình yêu Chúa Ki-tô là bạn trăm năm duy nhất của đời con.

Sáng hôm sau, không thấy con gái xuống vườn đi dạo như thường lệ, cha cô gõ cửa vào phòng. Và kìa, Odette đang gục đầu trên vũng máu. Ông đau đớn nhìn con và hiểu ngay ý định của Odette. Vì muốn hủy hoại sắc đẹp của mình nên cô đã dùng gươm cắt chiếc mũi xinh đẹp. Khi hồi tỉnh lại, được hỏi lý do tại sao cô làm như vậy? Cô thản nhiên đáp: ”Như thế sẽ không còn ai cấm con đi tu nữa”.

Thật vậy, khi vết thương đã lành, cô được phép nhập tu viện. Ba năm sau đó được bầu làm tu viện trưởng mới 23 tuổi.

                                                                             Lm. Giu-se Đinh Lập Liễm

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org