Nỗi đau người mẹ

20/01/2024

Bà cụ nằm trên một chiếc giường nhỏ. Sức khỏe hầu như đã suy kiệt. Nguyên việc đứng lên hay ngồi xuống cũng hết sức khó khăn với bà. Căn phòng khá rộng rãi nhưng đã được thu hẹp bởi những bao thóc mà người con trai út vừa thu hoạch về. Phía cửa ra vào luôn được khóa kín. Chỉ có một cửa mở thông sang phòng khách của người con trai út là mở. Ai muốn tới thăm bà thì phải đi qua nhà con trai út chứ không đi trực tiếp từ cửa chính được. Tôi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Tôi tới thăm bà vào một buổi chiều. Tôi đi cùng một số ông trong Hội đồng Mục vụ Giáo xứ. Chúng tôi được người con trai út tiếp đón rất lịch sự. Phòng khách mới được sửa sang nên khá hiện đại. Được biết anh có hai người con đang làm việc ở nước ngoài nên kinh tế gia đình tương đối khá. Sau một hồi trò chuyện, anh mới dẫn tôi sang phòng của bà. Nhìn vào bà, tôi nghĩ bà cũng trạc tuổi mẹ tôi. Nhưng sức khỏe thì kém hơn mẹ tôi nhiều. Tôi cầm tay đỡ bà dậy. Bà ngồi đó với ánh mắt đượm buồn. Tôi hỏi bà một câu: Bà có muốn cho các con của mình hòa hợp yêu thương nhau không? Bà chỉ có thể gật đầu chứ không nói lên thành lời. Dĩ nhiên, tôi hỏi để mà hỏi thôi chứ có người mẹ nào mà không mong các con mình yêu thương nhau. Ngay lúc đó, người con cả xuất hiện vì trước đó, chúng tôi đã gọi điện cho anh. Tôi muốn hai anh em trước mặt tôi là cha xứ và người mẹ gần đất xa trời có thể xích lại gần nhau. Nhưng thực sự là rất khó khăn. Nhìn vào ánh mắt của người con trai út, tôi biết sự buông bỏ và tha thứ là chưa thể thực hiện được. Vẫn còn có quá nhiều sự hận thù trong giọng nói và ánh mắt của anh. Tôi cảm thấy thương anh nhiều hơn là trách. Tôi chỉ ước một điều, giá như anh hiểu được ý nghĩa thật sự của tha thứ, anh sẽ làm điều đó một cách hết sức nhẹ nhàng. Nhưng điều đó vẫn còn chưa được mạc khải cho anh. Còn người mẹ chỉ biết nhìn các con mà không thốt lên lời nào. Bà dường như bất lực. Chứng kiến khoảnh khắc người con út gọi anh cả là “thằng”, tôi chợt nảy ra một sáng kiến là sẽ viết một tâm sự cho người mẹ để gửi cho các con. Và đây là những gì tôi thay bà gửi tới các con thân yêu.

………..ngày….tháng….năm 2023

Các con yêu quý của mẹ,

Mẹ thật hạnh phúc khi sinh ra được chín người con, bốn trai và năm gái. Bố mẹ tuy nghèo nhưng lúc nào cũng thương yêu và chăm sóc cho các con. Bố mẹ đã không để cho các con thiếu thốn. Những năm tháng khó khăn nhất, bố mẹ thấy chị em con đã rất đùm bọc yêu thương nhau. Dù nhà có bữa no bữa đói nhưng các con luôn vâng lời bố mẹ, không tranh giành bắt nạt nhau. Gia đình lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Nhưng vì nghèo nên bố mẹ cũng đã không đủ tiền để lo cho các con ăn học. Các con đã phải vất vả vào đời sớm. Đó là một phần thiếu trách nhiệm của bố mẹ. Mong các con thông cảm cho bố mẹ.

Giờ đây các con của mẹ đã khôn lớn trưởng thành. Đứa nào cũng đã yên bề gia thất. Mẹ không thấy có đứa nào thiếu thốn cả. Ngày bố các con ra đi, các con cũng đã nghĩ cho mẹ nhiều và thương mẹ nhiều. Các con đã dành dụm số tiền phúng viếng còn dư để cho mẹ chữa bệnh. Nhưng có lẽ cũng từ đó mà mâu thuẫn trong các con ny sinh và ngày một trở nên trầm trọng hơn. Mẹ luôn biết còn sống ngày nào thì mẹ vẫn là gánh nặng cho các con. Các con phải lo chăm sóc cho mẹ. Giờ sức mẹ như ngọn đèn sắp hết dầu. Nhiều đêm mẹ thao thức không ngủ được. Mẹ không thể ngờ được rằng các con của mẹ đều đã ngoài năm mươi, cái tuổi “tri thiên mệnh” mà lại hận thù nhau. Nhìn hai con cãi nhau ngay trước mặt mẹ và cha xứ, mẹ cảm thấy đau lòng. Các con đều do mẹ dứt ruột đẻ ra. Chín tháng cưu mang và ba năm cho bú mớm. Giờ các con đã vuột khỏi tầm tay mẹ. Mẹ trách các con thì ít mà trách mẹ thì nhiều. Mẹ đã không đủ tốt, không đủ bao dung, không đủ thánh thiện để nuôi dạy các con nên người.

Giờ đây mẹ muốn nhắn gửi vài lời với con trai út của mẹ. Con ạ, mẹ luôn ở với con. Mọi sự của mẹ cũng là của con. Mẹ biết vợ chồng con đã phải vất vả chăm sóc mẹ. Nhất là lúc mẹ đau bệnh, các con đã phải thức chăm mẹ. Con hãy trút mọi hận thù cho nhẹ lòng con nhé. Giữ lại sự hận thù chỉ làm con đau khổ. Con hãy tha thứ cho các anh chị em con. Tha thứ sẽ giúp con cải thiện được sức khỏe. Mấy năm nay, mẹ thấy con cũng gầy ốm đi nhiều. Mẹ lo cho sức khỏe của con lắm. Các con của con chưa có đứa nào lập gia đình. Con phải biết chăm lo cho bản thân để còn là chỗ dựa cho vợ và các con. Mẹ cầu nguyện nhiều cho con và gia đình con luôn được hòa thuận yêu thương nhau. Có tình yêu, cuộc sống mới hạnh phúc được.

Chỉ còn một ít thời gian nữa là đến giỗ đoạn tang của bố các con. Mẹ mong ngày đó sẽ ngày sum họp gia đình, ngày mà các con tha thứ cho nhau. Đó chắc chắn là món quà ý nghĩa nhất, là của lễ đẹp lòng Chúa nhất mà các con dâng cho Ngài để cầu nguyện cho bố các con. Đó cũng là điều khiến mẹ hạnh phúc và bố các con có thể mỉm cười nơi bên kia thế giới của loài người. Mong lắm thay.

Mẹ của các con

Ký tên

Trên đây là bức thư tôi tưởng tưởng ra để viết thay cho người mẹ đau khổ. Trên thế gian này, hẳn những câu chuyện tương tự không thiếu nếu như không muốn nói là còn khá phổ biến. Đó quả là một thực trạng đáng buồn.

Chúng ta không cần phải đi kiếm những món quà đắt tiền dành cho nhau. Món quà quý nhất chúng ta tặng nhau đó là cải biến con người của mình để tặng ban cho trần gian và cho những người thân yêu một phiên bản tốt nhất của mình. Đó là một con người với trái tim nhân hậu bao dung và tha thứ. Tôi nghĩ đó cũng là điều mà Thiên Chúa làm người mong muốn nơi mỗi người chúng ta.

Lm. Giu-se Tạ Xuân Hòa

Trích Nội san Nhà Chung, Số 10 (tháng 11/2023)

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org