Chúa Thánh Thần sai khiến

27/05/2023

 

Tôi khởi sự viết bài này bằng vài cách đặt vấn đề, nhưng tôi lại xoá đi. Tôi thấy nó không hợp lý lắm. Tôi bắt đầu cầu nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng. Lòng tôi bắt đầu trùng xuống. Tôi cảm nhận một sự tươi mát trong tâm hồn. Không gian xung quanh chìm trong tĩnh lặng. Tôi cũng được dìm mình vào trong sự tĩnh lặng đó. Bất giác, tôi thấy rùng mình. Tôi bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm đã qua.

Cách đây ba mươi năm, khi đó tôi và một số anh em tu sinh đang học đại học ở Hà Nội. Cứ mỗi chiều thứ bảy đầu tháng, chúng tôi lại đạp xe từ Phùng Khoang về Hà Thao để gặp Đức Ông Giu-se Đích Nguyễn Ngọc Oánh. Quãng đường từ Phùng Khoang về Hà Thao là hơn ba mươi cây số, nhưng chúng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Ngày đó, Đức ông đang phụ trách các giáo xứ miền Trung Tây Phú Xuyên và Chủng Viện Thánh Giu-se Hà Nội. Các ngày đầu tuần, ngài lên Chủng Viện lo việc dạy học cho các chủng sinh. Còn cuối tuần thì ngài về làm mục vụ tại các giáo xứ. Chúng tôi thường về tới Hà Thao là vào buổi tối. Có những hôm phải chờ Đức ông đi mục vụ tới tận 10h00 đêm. Tôi không sao quên được những khoảnh khắc tuyệt vời chúng tôi quây quần bên Đức Ông để cầu nguyện. Đức Ông thường xướng kinh Đức Chúa Thánh Thần. Khi đọc lên “Chúng con lạy ơn Đức Chúa Thánh Thần thiêng liêng sáng láng vô cùng…”, tôi cảm nhận một cái gì đó rất sâu sắc diễn ra trong tâm hồn tôi. Tôi thấy dường như Chúa Thánh Thần đang tuôn đổ dạt dào xuống tất cả anh em chúng tôi như xưa Chúa Thánh Thần đã xuống trên các thánh Tông Đồ. Cử chỉ, giọng nói và khuôn mặt của Đức Ông toát lên một lòng sùng kính và một niềm tin sâu sắc nơi Chúa. Mới đây, tôi đọc được một câu nói của một tác giả “Những gì bạn nói người ta có thể quên, những gì bạn làm cho họ cũng vậy, nhưng nếu bạn tạo ra được cảm xúc cho người ta, thì họ sẽ không bao giờ quên được”. Quả đúng như vậy, những cảm xúc diễn ra trong tâm hồn sẽ đi theo chúng ta cùng năm tháng. Ba mươi năm đã trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ về khoảnh khắc ấy, tôi vẫn thấy nó mới mẻ như ngày hôm qua.

Chúa Thánh Thần luôn hoạt động trong Giáo Hội. Vấn đề là chúng ta có tạo ra bầu khí để Chúa Thánh Thần hoạt động hay không mà thôi. Ngày lễ Ngũ Tuần năm xưa, Chúa Thánh Thần hiện xuống tràn ngập tâm hồn các Tông Đồ là bởi các ngài quy tụ cùng nhau trong ngôi nhà tiệc ly, cùng với Đức Trinh Nữ Ma-ri-a để cầu nguyện. Các ngài đã không chỉ cầu nguyện một giờ, một ngày, mà suốt mười ngày liên tục. Tôi hình dung mười ngày đó thật tuyệt vời. Sau những giờ phút sinh hoạt cá nhân, các tông đồ và Đức Mẹ đã chìm đắm trong thinh lặng. Các ngài đồng tâm hiệp ý cầu xin Đức Chúa Thánh Thần. Lòng khao khát và bầu khí thánh thiêng ấy đã khiến Chúa Thánh Thần từ Trời Cao hiện xuống dưới hình lưỡi lửa đậu trên họ. Như thế, Chúa Thánh Thần chỉ có thể ngự xuống tâm hồn các tín hữu khi họ chuyên tâm cầu nguyện. Cầu nguyện như là điều kiện tiên quyết để Chúa Thánh Thần kết nối với chúng ta. Không cầu nguyện, chúng ta làm sao có Thánh Thần?

Các buổi cử hành cầu nguyện của chúng ta ngày hôm nay thì sao? Chúng ta có lẽ đã nói quá nhiều. Chúng ta ít dành thời gian cho thinh lặng. Vì thế mà các cuộc cử hành của chúng ta thiếu đi một chiều sâu nội tâm. Các Thánh lễ thường rất ít những khoảng dành cho thinh lặng. Tôi có thói quen mở âm nhạc trước lễ khoảng năm phút. Sau bài giảng, tôi cũng thường ngồi thinh lặng. Và trước lời nguyện hiệp lễ, tôi cũng thường ngồi thêm một chút. Tuy nhiên, tôi thấy khoảng không gian thinh lặng như thế vẫn là quá ít ỏi. Nhiều khi các tín hữu cũng chưa ý thức được đủ chiều sâu để cầu nguyện. Họ chỉ mong sao cha đứng nhanh để kết thúc thánh lễ cho sớm. Các buổi đọc kinh trong nhà thờ hay trong các gia đình cũng tương tự như vậy. Chúng ta dành quá ít thời gian cho thinh lặng. Các kinh cứ liên tiếp được xướng lên. Hết kinh này đến kinh khác. Chúng ta chỉ quan tâm đến nói năng nhiều, mà ít quan tâm đến việc lắng nghe. Thinh lặng lắng nghe đòi người ta phải có một đời sống nội tâm sâu sắc.

Tôi không biết bố tôi thường cầu nguyện như thế nào. Nhưng trong các cuộc nói chuyện thường ngày, bố tôi thường nói đến một cụm từ là : “Chúa Thánh Thần sai khiến”. Từ những biến cố xảy ra trong quá khứ cho đến những việc diễn ra hằng ngày, khi kể lại, bố tôi thường thêm vào câu Chúa Thánh Thần Sai Khiến. Tôi thấy câu nói này diễn tả một niềm tin đơn sơ nhưng sâu sắc của bố tôi vào Chúa Thánh Thần. Tất cả mọi chuyện bố tôi đều quy hướng vào Chúa. Không có gì tình cờ xảy ra cả. Tất cả đều bởi sự sai khiến của Chúa Thánh Thần. Khi có niềm tin như thế, tôi thấy bố tôi đón nhận mọi biến cố xảy ra trong đời sống một cách hết sức nhẹ nhàng.

Chúa Thánh Thần vẫn luôn có đó trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Trong một video phỏng vấn hai chị em sinh đôi Bảo Anh và Bảo Trân, cô chị Bảo Anh, người viết thánh ca tâm sự với cha Giu-se Trần Đình Long rằng: “Khi con bắt đầu viết thánh ca, con rất sợ. Con chỉ là người giáo dân bình thường. Con không biết bắt đầu từ đâu. Thế là con cầu nguyện với Chúa Thánh Thần. Và ca khúc đầu tiên con viết chỉ trong mười lăm phút là xong. Đọc lại, con thấy đó không phải là ngôn từ của con. Đó là những gì mà Chúa Thánh Thần đã soi sáng cho con”. Những tâm sự của Bảo Anh rất chân thật. Chúa Thánh Thần đang làm việc thông qua chúng ta. Quan trọng là ta có cho phép Ngài thực hiện việc đó hay không?

Ngay trong khoảnh khắc này, tôi mời bạn hãy ngồi xuống cùng tôi. Chúng ta hãy nhắm mắt lại. Hãy đi sâu vào trong sự thinh lặng nội tâm. Hãy hít một hơi thở thật sâu và thở ra từ từ. Hãy quan sát hơi thở và cảm nghiệm như Chúa đang bao trùm lấy chúng ta. Hãy để cho những lo toan muộn phiền của cuộc sống tạm lắng xuống. Chúng ta hãy làm dấu thánh giá nhân danh Cha và Con và Thánh Thần rồi đọc thầm thĩ những lời kinh này:

“Chúng con lạy ơn Đức Chúa Thánh Thần thiêng liêng sáng láng vô cùng, chúng con xin Đức Chúa Thánh Thần xuống đầy lòng chúng con là kẻ tin cậy Đức Chúa Trời và đốt lửa kính mến Đức Chúa Trời trong lòng chúng con, chúng con xin Đức Chúa Trời cho Đức Chúa Thánh Thần xuống.

Sửa lại mọi sự trong ngoài chúng con. Chúng con cầu cùng Đức Chúa Trời, xưa đã cho Đức Chúa Thánh Thần xuống soi lòng dạy dỗ các thánh Tông Đồ, thì rầy chúng con cũng xin Đức Chúa Thánh Thần xuống yên ủi dạy dỗ chúng con làm những việc lành, vì công nghiệp vô cùng Đức Chúa Giêsu Ki-tô là Chúa chúng con. Amen.

Lm. Giu-se Tạ Xuân Hòa
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org